Category: Uncategorized

  • Sau 10 năm, xe điện Trung Quốc mới “thấm thía nỗi đau”: Hết bảo hành là pin hỏng, thay đắt hơn mua xe mới

    Sau 10 năm, xe điện Trung Quốc mới “thấm thía nỗi đau”: Hết bảo hành là pin hỏng, thay đắt hơn mua xe mới

    Xe điện vẫn còn niềm vui của những quốc gia mới triển khai. Còn với Trung Quốc, sau 10 năm phổ biến, phương tiện này bắt đầu lộ ra những vấn đề khiến người sử dụng khó chịu.

    Xe điện lộ điểm yếu sau 10 năm

    Vào một buổi sáng mùa đông lạnh giá, những hàng ô tô được cắm chặt vào các trạm sạc, màn hình bảng điều khiển phát sáng nhẹ nhàng khi mức pin tăng lên.

    Bên trong, tài xế lướt điện thoại, nhấm nháp chút nước hoặc nghỉ ngơi khi chờ đợi trong sự ấm áp của cabin. Xa hơn, những người khác chờ đợi trong giá lạnh, mắt dán chặt vào bộ đếm thời gian kỹ thuật số đếm ngược từng phút cho đến khi tới lượt sạc của mình.

    Cảnh này có thể ở bất cứ đâu — quanh những tòa nhà cao tầng ở Bắc Kinh, dưới các trung tâm mua sắm đông đúc ở Thâm Quyến, hoặc trên những con phố yên tĩnh của các quận hoặc thị trấn nhỏ trên khắp Trung Quốc. Một hình ảnh quen thuộc đến nỗi khiến người ta quên mất nó đã bắt đầu như thế nào.

    Trong vòng chưa đầy một thập kỷ, các khoản trợ cấp của chính phủ đã giúp xe điện trở nên rẻ hơn và mạng lưới sạc trên toàn quốc giúp xe điện trở nên thiết thực. Các thành phố triển khai ưu đãi về thuế, các vùng nông thôn ủng hộ áp dụng xe điện thông qua các chiến dịch địa phương và các nhà sản xuất ô tô tung ra các mẫu xe hấp dẫn cả các gia đình có ngân sách eo hẹp lẫn những người lái xe am hiểu công nghệ.

    Ngày nay, có hơn 20 triệu xe điện trên mọi nẻo đường ở Trung Quốc, được hỗ trợ bởi hơn 3 triệu trạm sạc — con số mà không quốc gia nào có thể đạt tới.

    Một người dùng xe điện đầu tiên ở tỉnh Sơn Đông nói với Sixth Tone rằng thật khó để nghĩ đến việc chuyển lại xe xăng. “Hãy lấy điện thoại thông minh làm ví dụ. Khi bạn đã quen với vuốt và chạm, thật khó để quay lại nhấn nút. Cuối cùng, bạn sẽ ngừng sử dụng chúng hoàn toàn”, một chủ sở hữu xe điện khác ở Thượng Hải so sánh.

    Nhưng động lực thúc đẩy sự bùng nổ xe điện của Trung Quốc trong thập kỷ đầu tiên đang bắt đầu chậm lại trong thập kỷ thứ hai. Pin đang lão hóa, chi phí thay thế tăng cao và khách hàng đang phát hiện ra những điều khoản nhỏ ẩn trong chế độ bảo hành.

    Trong những tháng gần đây, sự thất vọng đối với những người sở hữu xe điện đã tăng lên. Mạng xã hội và diễn đàn trực tuyến tràn ngập những câu chuyện về tình trạng hỏng pin đột ngột, yêu cầu bảo hành bị từ chối do chẩn đoán không rõ ràng và một số hóa đơn sửa chữa cao đến mức ngang bằng giá mua một chiếc ô tô mới.

    Gốc rễ của những sự thất vọng này chính là pin. Khi pin hỏng, không thể sửa chữa được, chỉ có thể thay thế, thường là với chi phí rất cao. Với chi phí lớn, nhiều chủ sở hữu đang chuyển sang các cửa hàng sửa chữa bên ngoài, nơi giá thấp hơn, nhưng giám sát và trách nhiệm giải trình cũng kém hơn nhiều.

    Và với hàng triệu cục pin hiện đang sắp hết tuổi thọ, việc tái chế đặt ra một thách thức thậm chí còn lớn hơn nữa.

    Các mô hình hoán đổi pin, cùng với các nỗ lực tái chế được tiêu chuẩn hóa, cung cấp các con đường tiềm năng hướng tới tương lai xe điện bền vững hơn. Nhưng cách làm phía trước sẽ phụ thuộc vào việc liệu những giải pháp này có thể mở rộng đủ nhanh trước sự phát triển quá nóng của xe điện hay không.

    Từ trạm sạc cho đến pin
    Đối với Li Youran, người lái chiếc xe điện BYD tám năm tuổi ở Thanh Đảo, tỉnh Sơn Đông, sạc điện vẫn là bài toán hàng ngày. Không có bộ sạc ở nhà, cô hoàn toàn dựa vào các trạm công cộng, nơi chi phí thay đổi rất nhiều tùy thuộc vào thời gian trong ngày.

    Vào giờ thấp điểm — thường là vào cuối buổi sáng và đầu buổi chiều — cô phải trả khoảng 10 nhân dân tệ cho một lần sạc đầy, so với 30 nhân dân tệ vào giờ cao điểm. Nhưng giá rẻ hơn đi kèm với những thách thức riêng. Cô cho biết, “Việc phải chờ hơn một giờ để có chỗ là điều bình thường vì tài xế gọi xe đều tập trung vào giờ thấp điểm”.

    Đối với những chuyến đi dài hơn, người phụ nữ trên thừa nhận chỉ thuê xe chạy bằng xăng. “Vào những ngày nghỉ, các trạm sạc đường cao tốc đều chật cứng. Thuê xe chạy bằng xăng dễ hơn và không phải lo hết điện”, Li Youran giải thích.

    Tuy nhiên, khi xe điện ngày càng cũ đi, điều khiến chủ xe lo lắng nhất không phải là những hàng dài chờ sạc mà là điều gì sẽ xảy ra khi pin bắt đầu yếu đi.

    Phạm vi hoạt động chiếc xe điện của Li Yanyan đột nhiên giảm một nửa vào tháng 10/2023. Chiếc xe được sử dụng ít, chỉ chạy được 60.000 km. May mắn thay, điều đó xảy ra chỉ hai tháng trước khi hết hạn bảo hành pin tám năm của cô.

    Vào thời điểm ấy, một trung tâm dịch vụ ước tính chi phí thay thế là 12.000 nhân dân tệ. Nhưng khi cô mang xe đến, các kỹ thuật viên nói rằng cô đủ điều kiện để được thay thế miễn phí sau khi đánh giá số chu kỳ của pin. Quá trình này mất gần một tháng, trong thời gian đó, cô được cung cấp một chiếc xe thay thế.

    Nhưng không phải mọi chủ sở hữu xe điện đều may mắn như vậy. Hầu hết các loại pin xe điện ở Trung Quốc đều được bảo hành tám năm hoặc 150.000 km, tùy theo điều kiện nào đến trước. Những bảo hành này hứa hẹn sẽ thay thế nếu dung lượng pin giảm xuống dưới một ngưỡng nhất định — thường là khoảng 70%.

    Nhưng các điều khoản nhỏ khác nhau giữa các nhà sản xuất và việc thực thi không nhất quán. Khi hết hạn bảo hành, chi phí thay thế cao, chính sách về sự xuống cấp của pin vẫn chưa rõ ràng và việc sửa chữa thường phải chờ đợi lâu.

    Sự thất vọng về chi phí pin và chế độ bảo hành không rõ ràng đã tràn ngập trên mạng xã hội trong những tháng gần đây. Trong một trường hợp, chủ sở hữu của một thương hiệu xe điện trong nước đã chi 80.000 nhân dân tệ để thay thế một cục pin bị hỏng — gần một nửa giá của chiếc xe. Trong trường hợp khác, một chủ sở hữu mẫu Polestar 2 đã nhận được hóa đơn khổng lồ 540.000 nhân dân tệ, vượt xa chi phí bỏ ra ban đầu để mua xe.

    Fang Yi, một chuyên gia y tế 35 tuổi đến từ Bắc Kinh mua một chiếc Tesla Model X với giá khoảng 1 triệu nhân dân tệ vào năm 2015, đã phải đối mặt với một tình huống khó xử tương tự. Trước đó vào năm 2024, ngay sau khi hết hạn bảo hành pin tám năm, xe ngừng sạc.

    Tại trung tâm dịch vụ chính thức của Tesla, Fang được thông báo rằng việc sửa chữa sẽ bao gồm việc tháo dỡ xe, gửi pin đến một nhà máy ở Thượng Hải và phải chịu chi phí khổng lồ ở mọi bước. “Nhân viên có vẻ bối rối khi tôi muốn sửa nó,” Fang nhớ lại. “Nhưng tôi yêu chiếc xe này. Chẳng lẽ một cục pin hỏng buộc tôi phải vứt bỏ cả chiếc xe?”

    Thay vào đó, Fang tìm đến một cửa hàng sửa chữa độc lập do một người bạn cùng sở hữu Tesla giới thiệu. Với chi phí chỉ bằng một phần nhỏ so với chi phí sửa chữa chính thức, họ đã thay thế một vài bộ pin và giúp xe của cô chạy lại.

    Những cửa hàng sửa chữa tư nhân như vậy đã trở thành một giải pháp dự phòng thiết yếu cho những chủ sở hữu xe điện đang phải đối mặt với chi phí sửa chữa quá cao và thời gian xử lý chậm tại các trung tâm chính thức. Fang ước tính rằng hơn 60% chủ sở hữu xe Tesla mà cô biết hiện đang dựa vào các dịch vụ của bên thứ ba.

    Một phần của vấn đề nằm ở chi phí khổng lồ của chính bộ pin. “Chỉ riêng pin có thể chiếm 40% đến 80% tổng giá của một chiếc xe điện, với sự thay đổi về mẫu pin và lô pin ảnh hưởng thêm đến chi phí”, Zhang Zheming, một nhà nghiên cứu tại Viện nghiên cứu ô tô Thâm Quyến thuộc Viện công nghệ Bắc Kinh, cho biết.

    Ông cho biết thêm: “Khi thay pin, ngoài giá pin, bạn còn phải trả thêm chi phí nhân công, phí dịch vụ lắp đặt và các chi phí liên quan khác”.

    Đối mặt với tình trạng pin cũ và chi phí tăng cao, các nhà sản xuất ô tô, nhà hoạch định chính sách và các công ty công nghệ đang chạy đua để thích nghi. Từ pin có thể hoán đổi cho đến mạng lưới tái chế hợp lý và thiết kế cell pin thông minh hơn.

    Đổi pin
    Không giống như trạm sạc truyền thống, nơi người lái xe phải đợi để sạc đầy pin, các trạm đổi pin cho phép chủ sở hữu xe điện đổi pin đã cạn lấy pin đã sạc đầy chỉ trong vài phút.

    Quá trình này phần lớn được tự động hóa, với máy móc nâng xe và thay thế bộ pin từ bên dưới, sự can thiệp của con người ở mức tối thiểu.

    NIO, một trong những nhà sản xuất xe điện lớn của Trung Quốc, đã mở trạm đổi pin đầu tiên vào năm 2018 và đang vận hành hơn 2.700 trạm trên khắp cả nước. Các trạm này cung cấp một mô hình độc đáo: khách hàng có thể mua xe điện mà không cần mua hẳn pin, thay vào đó lựa chọn hệ thống cho thuê giúp giảm chi phí trả trước.

    Wang, một phụ nữ 35 tuổi đến từ Thượng Hải, đã mua chiếc NIO ES8 của mình vào năm 2020 với giá khoảng 400.000 nhân dân tệ. Ngoài các khoản trợ cấp và giảm thuế, lời hứa về việc đổi pin miễn phí trọn đời là một điểm bán hàng chính vào thời điểm đó — một tùy chọn mà NIO đã loại bỏ dần đối với khách hàng mới.

    Sự tiện lợi thể hiện rõ ràng trong các chuyến đi dài. Trong khi các trạm sạc chật kín và thỉnh thoảng có những cuộc cãi vã, Wang vẫn lướt qua các trạm đổi pin sau mỗi 100 km. “Khi chồng đổi xong, tôi đã trở về từ nhà vệ sinh và sẵn sàng lên đường.”

    Nhưng trong khi việc hoán đổi pin làm giảm bớt mối lo ngại về quyền sở hữu ngắn hạn thì câu hỏi về số phận của những cục pin cũ và đã ngừng sử dụng vẫn là một trong những thách thức cấp bách nhất trong dài hạn.

    Chỉ tính riêng năm 2023, pin EV đã ngừng sản xuất ước tính lên tới 580.000 tấn. Đến năm 2027, con số đó dự kiến sẽ tăng vọt lên 1,14 triệu tấn.

    Theo báo cáo của Trung tâm Nghiên cứu Phát triển thuộc Hội đồng Nhà nước Trung Quốc, tính đến cuối năm 2023, hơn 75% pin đã ngừng sản xuất vẫn đang được xử lý bởi các xưởng không đủ tiêu chuẩn, làm dấy lên lo ngại về các mối nguy hại đối với môi trường và rủi ro về an toàn.

  • Cựu Bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phúc khai ngỡ ngàng khi được cho ‘nhiều tiền’

    Cựu Bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phúc Hoàng Thị Thúy Lan khai khi nhận 25 tỷ đồng và một triệu USD đã hỏi chủ tịch tập đoàn Phúc Sơn: “Sao em lại cho chị nhiều tiền thế”.

    Sáng 25/6, trong ngày làm việc thứ hai, TAND Hà Nội bắt đầu xét hỏi các bị cáo trong nhóm cựu quan chức tỉnh Vĩnh Phúc.

    Là người đầu tiên trả lời, dáng người gầy, đứng chắp tay trước bục khai báo, cựu bí thư Tỉnh ủy Hoàng Thị Thúy Lan khai đã nghe trình bày của Hậu ở phiên tòa hôm qua và xác nhận anh ta nhiều lần gặp mình “xin dự án”.

    Bà nói quen Hậu từ khoảng năm 2007 qua “một số anh em ở các sở, ngành”, khi đang là Chủ tịch Liên đoàn lao động tỉnh Vĩnh Phúc. Bà thấy tập đoàn Phúc Sơn của Hậu là doanh nghiệp có năng lực, lại là “người địa phương” nên đã qua lại. Khoảng năm 2017, vừa Đại hội Đảng bộ tỉnh xong, Hậu đến gặp xin làm dự án nên bà “rất phấn khởi”.

    Về những lần nhận tiền, bà Lan khẳng định chỉ nhận 3 lần, tổng 25 tỷ đồng và một triệu USD. Lời khai này mâu thuẫn với những gì Hậu khai đã đưa 4 lần, tổng 40 tỷ đồng và một triệu USD.

    Vay một triệu USD để chi tiêu trong gia đình, làm từ thiện

    “Một triệu USD là bị cáo hỏi mượn hay yêu cầu Hậu đưa?”, Chủ tọa hai lần hỏi cùng một câu trong chừng 15 phút xét hỏi bà Lan.

    Nữ cựu Bí thư Tỉnh ủy cho hay sau thời gian dài quen biết và nhiều lần đến chơi, mối quan hệ hai người trở nên thân thiết. Bà là con trưởng trong gia đình, nhiều việc phải chi tiêu nên vay Hậu một triệu USD. Nhưng sau đó trong quá trình điều tra vụ án, Hậu khai đây là tiền đưa để bà hỗ trợ cho dự án chợ đầu mối. Bà vì thế “xin chấp nhận về cáo buộc này của cơ quan công tố”.

    Chủ tọa ngắt lời, nói “sự thật chỉ có một” nên đề nghị bà Lan khai lại về số lần, số tiền và mục đích nhận chứ không thể nói là “chấp nhận”.

    Bà Lan vẫn khẳng định chỉ nhận 3 lần, tổng 25 tỷ đồng và một triệu USD. Bà lần nữa nói nhận tiền vì có nhiều việc trong gia đình phải chi tiêu. Bà còn dùng tiền để đi làm từ thiện, lo cho người nghèo, làm dự án an sinh xã hội ở địa phương và cho các cấp dưới mắc bệnh hiểm nghèo.

    “Có lần bị cáo còn hỏi Hậu là ‘sao em lại cho chị nhiều tiền thế’. Hậu nói để chị chi tiêu, ủng hộ cho các hoạt động của cấp dưới”, bà Lan phân trần tại phiên tòa sáng nay.

    Theo cáo buộc của VKS, một triệu USD là lần thứ hai bà Lan nhận tiền từ Hậu. Ngày 19/3/2021, bà Lan gọi Hậu đến nhà riêng, nói “chị có việc, chuẩn bị ngay cho chị một triệu USD” và giơ một ngón trỏ bàn tay phải để ra hiệu.

    Đầu giờ chiều, Hậu gọi qua Viber cho bà Lan bảo “chị về nhà nhé”, sau đó đến nơi đưa tiền mặt. Lần đưa này, Hậu nhờ nữ Bí thư chỉ đạo, tác động đến các Sở, ngành liên quan tạo điều kiện cho tập đoàn Phúc Sơn thực hiện dự án.

    Trả lời về điều trên, bà Lan khai sau những lần nhận tiền đã không tác động gì mà chỉ nghĩ đơn giản doanh nghiệp có năng lực thì ủng hộ triển khai dự án. Ngoài ra, cũng không có ai tác động đến bà để nhờ ủng hộ cho Hậu làm dự án.

    “Vì tôi làm ở bên Đảng nên không nắm rõ các dự án như thế nào. Tôi chỉ nói Hậu cứ trình bày với UBND tỉnh về các vấn đề liên quan dự án. Còn tôi sẽ ủng hộ về mặt chủ trương”, bà Lan nói.

    “Vậy các dự án quan trọng của Tỉnh có phải báo cáo Bí thư hoặc xin ý kiến của Ban thường vụ Tỉnh ủy không?”, chủ tọa truy vấn. Bà Lan cho hay tùy từng quy mô của dự án, xem có thuộc trường hợp phải xin ý kiến Thường vụ hoặc Thường trực Tỉnh ủy hay không.

    Với dự án chợ đầu mối mà Phúc Sơn xin triển khai đã có từ thời trước, xong phần chủ trương nhưng bị chậm tiến độ. Do vậy UBND tỉnh không cần phải báo cáo Bí thư. “Lúc đến trình bày xin thực hiện dự án, tôi đã đồng ý vì thấy rằng nên ủng hộ doanh nghiệp phát triển”, cựu bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phúc khai.

    Mua 15 lô đất không hỏi giá, nộp tiền không lấy phiếu thu

    Bà Lan khai đặt mua khoảng 15 lô đất trong dự án Hậu đang triển khai ở Vĩnh Phúc. Việc này xuất phát từ gợi ý “khu đất tốt, dễ sinh lời” của Hậu. Bà thấy hợp lý, lại có nhiều bạn bè, người thân trong gia đình cũng muốn đầu tư nên quyết định xuống tiền.

    Sau đó, nữ Bí thư Tỉnh ủy nhờ cấp dưới đi đóng trước khoảng 25 tỷ đồng tiền mua đất cho Phúc Sơn. Nói “rất tin tưởng Hậu” nên bà không hỏi giá. Những lần cấp dưới đi nộp tiền cũng không lấy phiếu thu mà chỉ báo về là “đã nộp xong”.

    Khai trước tòa hôm qua, Hậu cho hay giá trị các lô đất vào khoảng 50 tỷ đồng và bà Lan đã nộp hơn 34 tỷ đồng, nhiều hơn 10 tỷ đồng so với bà khai. Bởi chưa nộp đủ tiền nên phía công ty chưa ký các thủ tục chuyển nhượng, sang tên.

    “Tiền ở đâu ra để bị cáo đi mua đất? Hậu đưa cho à?”, chủ tọa hỏi. Bà Lan cho hay chỉ có một phần tiền do Hậu đưa, còn lại là tiền tiết kiệm của gia đình và huy động từ bạn bè, người thân.

    “Bị cáo cứ mua vậy thôi chứ cũng không biết giá cả như thế nào. Mua xong, Hậu cũng khuyên không nên bán, hãy giữ lại bởi nhà bị cáo có một con bị tật nguyền”, cựu Bí thư khai.

    “Thời điểm đó, với cương vị như vậy, Hậu mà chuyển thẳng cho bị cáo vài lô đất thì có ảnh hưởng gì không?”, chủ tọa hỏi. Bà Lan lắc đầu, nói “mua bán phải sòng phẳng, có mua có trả”. Bà không “xin xỏ gì của doanh nghiệp”.

    Cuối phần trả lời xét hỏi, bà Lan nói đã nhận thức rõ các sai phạm của mình và vận động gia đình nộp lại toàn bộ số tiền nhận hối lộ.

    Về thiệt hại hơn 200 tỷ đồng bị quy kết chung, bà mong HĐXX xem xét chứ không đưa ra về phương án khắc phục. Bà làm Bí thư Tỉnh ủy nên chỉ biết ủng hộ về chủ trương cho doanh nghiệp, “không ép cơ quan nào cả”.

    Theo cáo trạng đọc hôm qua, tại Vĩnh Phúc, Hậu được ưu ái để thực hiện 4 dự án bất động sản bên bờ vực thu hồi tại huyện Vĩnh Tường, tổng diện tích tới 347 ha.

    Để thuận lợi triển khai các dự án, Hậu đã 24 lần xách valy tiền tới phòng làm việc, nhà riêng của quan chức tỉnh Vĩnh Phúc để cảm ơn. Người nhận nhiều nhất là bà Lan với tổng 25 tỷ đồng và một triệu USD; Chủ tịch tỉnh Lê Duy Thành nhận 20 tỷ đồng và 1,3 triệu USD…

    Trong phiên tòa dự kiến diễn ra trong 10 ngày, trong 41 bị cáo, bị cáo Hậu là người duy nhất bị xét xử ba tội là Đưa hối lộ, Vi phạm quy định về kế toán gây hậu quả nghiêm trọng và Vi phạm quy định về đấu thầu gây hậu quả nghiêm trọng. Bà Lan, ông Thành và một số quan chức bị cáo buộc Nhận hối lộ.

  • Clip cận cảnh hiện trường phát hiện bộ xương người trong bồn chứa nước gia đình tại Đồng Nai

    Theo thông tin ban đầu từ báo Đồng Nai vào lúc 17h cùng ngày, trong lúc thợ sửa nhà leo lên sửa mái tôn nhà của ông L.H.C. tại khu phố Bình Dương, phường Long Bình Tân, thành phố Biên Hòa, thì bất ngờ phát hiện một bộ xương người trong bồn chứa nước của gia đình ông C

    Ngay sau khi phát hiện, thợ sửa nhà đã báo cho gia chủ để thông báo cho cơ quan chức năng đến hiện trường điều tra vụ việc.

    Theo gia đình ông C., bồn chứa nước đặt trên mái tôn ngoài trời của gia đình là loại bồn inox, nhiều tháng nay gia đình đã chuyển sang dùng nguồn nước máy đấu nối trực tiếp nên bồn nước không còn được sử dụng.

    Theo thông tin từ báo Tiền Phong, bước đầu khám nghiệm hiện trường, lực lượng chức năng đã thu thập được một ví đựng giấy tờ tùy thân trên mái nhà. Trong ví có một giấy phép lái xe biển số 62F8-8653 với tên chủ xe là N.T.C (quê tỉnh Long An).

  • Thầy giáo dạy bóng rổ đam mê đỏ đen, 🐠độ yêu thương bạn gái tới mức đi ăn đi chơi đều nhờ bạn gái trả tiền trước rồi sủi tăm sau,tới nay đã sủi gần 1,5 jack!

    📣 MÌNH VIẾT BÀI NÀY ĐỂ ĐÒI LẠI 7 TRIỆU 500 NGHÌN & MỘT MẢNH LÒNG TIN ĐÃ BỊ ĐẠT ĂN MÒN
    Hôm nay mình chính thức viết bài này không phải để kể lể, không phải để than thở chuyện tình cảm – mà là để nhắc tên một kẻ lấy tình yêu làm bình phong, lấy sự tử tế của người khác làm cây rút tiền cho bản thân.
    🧍‍♂️ Nhân vật chính: HOÀNG THÀNH ĐẠT, địa chỉ ngõ 488 Bạch Mai, Hai Bà Trưng -Hà Nội
    – Giáo viên dạy bóng rổ,
    – Ưa mặc đồ thể thao,
    – Nhưng tâm hồn thì rách hơn cả jack.
    Nếu ai quen Đạt, có thể bạn sẽ thấy một người “thân thiện, nhiệt tình, đàn ông thể thao”… Nhưng ở phía sau, là nợ nần xã hội đen, cắm điện thoại đều như vắt chanh, cá độ không ngừng nghỉ, và sau cùng là đem bạn gái ra làm cây ATM biết nói.
    💸 CÂU CHUYỆN VỀ 7 TRIỆU 500 NGHÌN – KHÔNG CHO VAY, NHƯNG MẤT HẾT
    Chỉ vì quá tin tưởng và ngây thơ nên đã bị Đạt dắt như một chú 🐮.
    Lần đó Đạt trên xe taxi đi cùng mình từ chỗ nghỉ lên bến, lúc gần tới bến hắn thủ thỉ bên tai mình “anh biết là hơi dở nhưng em gửi tiền taxi được không”,
    mình cũng nghĩ là thôi không sao, em gửi cũng được. Nhưng sau khi mình lên xe nằm, thấy hắn cứ đứng đấy nhìn mình mãi, tưởng thương nhớ mình nên chưa muốn đi về, ai ngờ hắn làm gì có tiền mà đi taxi về. Mình thấy cũng tội nên chuyển 200K để “giúp anh về nhà cho đỡ cực”.
    Rồi sau đó có 2 lần mình xuống Hà Nội quê hương thân yêu của ảnh để thăm ảnh , ảnh bảo sẽ chủ động tìm phòng cho mình ở và trả tiền phòng cho mình – nghe cũng cảm động lắm chứ.
    Cho tới khi mình ngồi xe khách lắc lư gần về tới nơi ảnh đã đặt phòng, thì nhận được tin nhắn:
    “Em chuyển trước nhé, sếp anh chưa trả lương.” ngày 15 có lương anh chuyển em ngay.
    Vâng. Vẫn là bài cũ – ‘trả sau’ – nhưng không bao giờ có cái ‘sau’ đó.
    🚽 MÓN “ĐẶC SẢN” CỦA ĐẠT: TRỐN TRẢ TIỀN NHANH NHƯ TỐC ĐỘ TÀO THÁO RƯỢT
    Không biết bao nhiêu lần mỗi khi 2 đứa đi ăn hay đi bất kì đâu chỉ cần tới bước thanh toán là y như rằng ngoảnh mặt lại chỉ thấy chỗ ngồi của Đạt trống rỗng. Và tất nhiên, chỗ trú ẩn an toàn nhất chính là NHÀ VỆ SINH, đồng thời mình cũng nhận được dòng tin:
    → “Anh đi vệ sinh tí nha, em đợi anh xíu.” lát xong ra a trả cho :))
    Và xong, 15p – 30p có lần lên tới cả tiếng trôi qua mà Đạt vẫn chưa chịu bước ra khỏi toa-lét , nên mình “lại” ngậm ngùi ôm hóa đơn vào lòng.
    Ngay khi tiếng thanh toán thành công vang lên … ôi lạ kì thay Đạt nhanh chóng bước ra từ chiếc toa-lét ấy, trong thời chiến thì đấy gọi là “chiến dịch hoàn toàn thắng lợi”.
    (mà có lần hắn éo vào toa lét thì lại có bài dính ghế, cứ ngồi lì ở đấy, mình biết bài nên cũng ngồi lì đấy y như hắn, nhưng thấy nhân viên dòm hoài nên đành nhấc mông dậy thì ngay lập tức hắn cũng ngồi dậy nhưng chỉ lò dò đi sau mình, mình vừa rút tiền ra thanh toán vừa nghĩ kay vãi nhái)
    Suy cho cùng sau tất cả mình nhận ra rằng:
    Đi ăn – mình trả.
    Đi chơi – mình thanh toán.
    Đi bida – mình móc ví.
    Mỗi lần vài trăm, vài trăm, rồi đến tiền triệu mình vẫn vui vẻ trả vì nghĩ yêu đương, ai trả cũng vậy ^^
    🎰 TỪ YÊU ĐẾN 🐠 ĐỘ – TỪ BẠN GÁI THÀNH “KÈO THƠM”
    Không chỉ chơi thể thao giỏi mà đến 🐠 độ cờ bạ:c Đạt cũng rất sành. Nhưng rất tiếc tài năng thể thao lại không áp dụng sang đỏ đen được và cuối cùng Đạt đã thua trắng tay – rồi quay sang “vay nóng” từ người yêu.
    Cứ mỗi lần vay nóng Đạt lại bảo “sắp có tiền, sắp có lương…”, nhưng thật ra là sắp có nạn nhân mới, chính là cua được người mới để mượn tiền.
    Bao lần thủ thỉ anh đang khó khăn, em chuyển anh 500, 1 triệu được không, mình thấy thương nên cũng chuyển.
    Dần dần mình cảm thấy bản thân vừa có vai trò là bạn gái, vừa là “trợ lý tài chính”, vừa là cái máy tự động “chuyển khoản không tính lãi”.
    Mình cho vay vì mình tin hắn sẽ biết xấu hổ mà trả. Nhưng không, hoàn toàn không. Cứ mỗi khi mình hỏi hoặc nhắc về số tiền Đạt nợ mình là hắn im lặng, seen tin nhắn không rep, không nghe call và nghĩ mình sẽ vì yêu mà bỏ qua số tiền đã cho vay đó.
    🏫 SỰ NGHIỆP? CŨNG BÊ BẾT NHƯ LƯƠNG TÂM
    Chỉ vì đam mê đỏ đen nên Đạt đã bị trung tâm thể thao Kiến Vàng Hà Giang nơi Đạt từng tham gia giảng dạy đuổi thẳng cổ.
    Vì sao?
    Vì bọn xã hội đen gọi điện tới tận nơi, đứng chờ ngoài sân, đòi tiền như đòi nợ giang hồ.
    Người ta tới dạy trẻ – hắn tới để lừa tình và lừa tiền.
    💔 CÚ LỪA CUỐI CÙNG – “ANH TRẢ NỢ RỒI EM CHO ANH CƠ HỘI NHÉ?”
    Sau tất cả, hắn còn nói một câu khiến mình suýt mềm lòng:
    “Nếu bây giờ anh trả được hết số tiền anh nợ em…em cho anh một cơ hội để mình bắt đầu lại được không”
    Nghe cũng có vẻ “biết điều”.
    Cho tới khi mình nói thật – em có người mới rồi.
    Và đoán xem?
    Hắn bùng nợ. Không một lời. Không một đồng. Không một câu xin lỗi.
    Bởi vì biết có trả cũng không có lại được em nữa – nên thôi, khỏi trả.
    LỜI KẾT – KHÔNG PHẢI ĐỂ NHỤC MÀ LÀ ĐỂ NHỚ
    Mình viết bài này không để ai “quê”.
    Mình viết để ai đó biết xấu hổ, nếu còn biết.
    Mình viết để những người yêu lầm như mình thấy được bộ mặt thật của một kẻ đi qua cuộc đời người khác – chỉ để mang theo nợ và dối trá.
    7 triệu 500 nghìn không làm mình nghèo.
    Nhưng làm Đạt nhỏ lại trong mắt mình – mãi mãi.
    Nếu anh Đạt có đọc bài này:
    – Đừng trả lời.
    – Đừng xin lỗi.
    – Hãy chuyển khoản.
    Còn nếu vẫn không muốn trả?
    Cứ yên tâm. Facebook em ghim bài. TikTok em dựng clip. Và mỗi mùa bóng rổ, em lại post lại. Cho đúng nghề.

  • MOng cơ quan chức năng xử lý trường hợp này

    MONG CƠ QUAN CHỨC NĂNG XỬ LÝ THÍCH ĐÁNG NHỮNG KẺ ‘’CÔN ĐỒ LỘNG HÀNH GIỮA BAN NGÀY ‘’


    Tôi là bố của cháu, thực sự khi nhận được tin tôi rất xót xa và phẫn nộ khi con mình bị những kẻ côn đồ vô cớ đánh đập dã tâm thế này.


    Chuyện xảy ra khoảng 17h ngày 20/6/2025. Tại phố hoa, thị trấn Bắc lý, hiệp hòa, Bắc Giang. Con gái tôi tên là Quyên, cùng bạn học tên Hồng, học lớp 12, trường trung học phổ thông Hiệp Hoà 3, tỉnh Bắc Giang, trên đường đi học về nhà. Hai cháu đang đi bình thườthì bị 3 thanh niên côn đồ kẹp 3 trên xe máy , không đội mũ bảo hiểm , tạt đầu xe con gái tôi sau đó chửi bới. Sau đó 3 thanh niên côn đồ này ép xe con gái tôi vào lề đường và lao xuống đánh đập dã man khiến con tôi phải nhập viện với nhiều thương tích vùng đầu và mặt, cổ. Đến giờ cháu vẫn còn hoảng loạn. Gia đình tôi đã trình báo cơ quan công an thị trấn Bắc Lý. nhưng các đối tượng vẫn chưa bị xử lý.


    Vậy tôi xin kêu gọi cộng đồng mạng lên tiếng để tìm lại công bằng cho con gái tôi. Mong cơ quan chính quyền địa phương có những hình phạt thích đáng xử lý những thành phần côn đồ ngổ ngáo làm sạch xã hội để không gia đình nào xảy ra những chuyện đáng tiếc như con gái tôi.


    Tôi xin cam đoan sự việc xảy ra với con gái tôi là sự thật, nếu không tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm với pháp luật.