Được Đất Bắc

Con chó sủa thuê và cái chuồng công vụ
Có những kẻ không làm ra tiền, nhưng sống bằng việc đi gõ cửa nhà người khác, tay cầm giấy photo, miệng hét to hơn lý lẽ, tưởng rằng cứ khoác áo “dịch vụ” là có quyền đại diện cho công lý.
Nó không phải chủ nợ.
Nó chỉ là kẻ sủa thuê, được thả ra theo tiếng huýt còi của người khác.
Sủa càng dữ, tưởng mình càng có giá.
Chiếc xe đen dán chữ vàng chạy trước, không phải để chở luật, mà để chở uy hiếp, áp lực và sự nhập nhằng giữa đúng – sai. Cứ nghĩ bánh xe lăn tới đâu, người ta phải né tới đó.
Nhưng đời không phải ngõ cụt không camera.
Có những cánh cổng không mở bằng giọng gằn.
Có những nơi, đòi nợ kiểu xã hội không có đất đứng.
Rồi một ngày, con chó sủa nhầm cửa.
Tiếng sủa tắt.
Xe không chạy nữa.
Người thì ngồi giải trình, còn “uy” thì nằm lại trong bãi đỗ của đồn.
Lúc ấy mới hiểu: Đi đòi nợ thuê mà tưởng mình là luật, thì sớm muộn cũng được luật… đòi lại.
Đất Bắc không cấm làm ăn, chỉ cấm đem nỗi sợ đi thay hợp đồng pháp lý.

Screenshot