XEM CHI TIẾT 88 TRANG —-> ở DRIVE NÀY:









TÂM LÝ KHAO KHÁT BỆ.NH HOẠN – TỪ MỘT PHÒNG TẮM BÍ ẨN ĐẾN CANN/IBAL OF ROTENBURG
Giữa tháng 8/2025, một đoạn video dài hơn hai phút bất ngờ xuất hiện trên các diễn đàn ngầm, rồi nhanh chóng bị lan truyền qua mạng xã hội. Nó không giống bất cứ clip b\ạo lực nào trước đây. Không phải AI như nhận định. Thứ mà người ta nhìn thấy là một vụ gi/ết người trần trụi, lạnh lùng, được quay từ trên cao trong một căn phòng tắm hẹp, sàn nhà phủ kín bằng tấm nilon sáng màu như một lò m/ổ.
Nhân vật chính trong clip là một người đàn ông còn trẻ, được cho là tên Đ. Anh ta hoàn toàn kh/ỏa thân, nằm ngửa trên sàn, đầu gối vào một chiếc thớt chặt th/ịt. Một cây rìu gỉ sét nằm ngay cạnh, nhưng công cụ chính lại là con d/ao phay sáng loáng trong tay một kẻ khác – cũng trần tru/ồng, đeo khẩu trang y tế nhưng không giấu nổi gương mặt châu Á lộ ra sau lớp vải mỏng.
Điều khiến người xem rùng mình ngay lập tức không chỉ là bối cảnh, mà còn là hành động. Đ. đang th/ủ d**, thở gấp, nhìn thẳng lên trần nhà. Ngay khi cơn cực kh/oái dâng đến, anh ta gào lên trong khoảnh khắc: “Tao đang ra!”. Và đó là tín hiệu để kẻ còn lại hành động.
Trong một chuyển động lạnh lùng, hắn ghì chặt ng/ực nạn nh/ân bằng một tay, tay kia vung d/ao phay bổ xuống cổ họ/ng. Âm thanh khô khốc của kim loại chạm xư/ơng hòa lẫn tiếng má/u phun ra như vòi nước vỡ. Chỉ trong vòng vài giây, bốn nhát ch/ém liên tiếp đã gần như tách rời toàn bộ phần đ/ầu. Những vệt đỏ bắn tung tóe lên lớp nilon, vẽ thành những vệt loang như một bức tranh ác mộng. Cái đ/ầu lắc lư, còn phần d/a cuối cùng thì bị cắt d/ứt khoát, để rồi th/ủ cấp rơi ra, được kẻ giế/t người nâng lên bằng tay không.
Trong góc máy, đôi chân trần của hung thủ giẫm vào vũng m/áu đang loang rộng, để lại những vệt trượt. Cái đ/ầu vẫn còn rung nhẹ, hà/m dưới co giật vài lần trước khi bất động hẳn.
Clip chưa dừng ở đó. Một góc quay khác lộ ra cảnh th/i th/ể bị mổ dọc từ ngự/c xuống bụng. N/ội tạn/g bị moi ra, rửa sạch trong bồn, rồi chất đống vào nồi lớn. Trong một khoảnh khắc, ống kính lia qua chiếc xô đựng phần chi bị ch/ặt: cán/h ta/y, đù/i, cả bộ phận s/inh dụ/c. Đỉnh điểm kinh hoàng là cảnh những phần t/hịt người ấy được nấu cùng táo tàu và kỷ tử – một món hầm thuốc Bắc kỳ dị.
Từ thời điểm rò rỉ, video đã trở thành cơn ác m/ộng tập thể. Người ta không dám chắc điều gì đáng sợ hơn: sự bệnh hoạn của h/ung thủ, hay sự tự nguyện của nạn nhân.
Trong giới chuyên môn, những gì Nguyễn Xuân Đ. để lại trên mạng xã hội trước khi đoạn clip rùng rợn rò rỉ, được coi là những dấu hiệu điển hình. Những status đăng công khai “dâng th/ủ cấ/p, chờ người lấy”, “còn ba tiếng nữa là tới giờ thực hiện” không phải là trò đùa, mà là một cách thể hiện khao khát đi/ên dại. Đó là biểu hiện kết hợp nhiều chứng rối loạn tâm thần trong cùng một cơ thể – và khi tích tụ đến mức c/ực đoan, nó sẽ trở thành sự thật.
Thế hệ 9X đã quá quen với những phong trào dùng d/ao lam r/ạch tay hay tự hà/nh hạ bản thân để chứng tỏ hận đời, nhưng những gì chúng ta chứng kiến trong vụ việc vừa qua là thứ gì đó vô cùng khủng khiếp.
Các bác sĩ tâm thần gọi đây là trạng thái đa chấn thương tâm lý chồng lớp (complex trauma) – đi kèm với rối loạn nhân cách, ý nghĩ t/ự s/át, thậm chí là những ảo tưởng mang màu sắc nghi lễ. Điều đáng sợ là trong trường hợp này, nạn nhân không còn chố/ng cự, không còn bản năng sinh tồn. Đạt để mặc mình nằm bất động trong phòng tắm. không có dấu hiệu của bản năng, chỉ có sự khoái lạc một cách bệ/nh hoạn.
Hình ảnh từ đoạn clip – theo các nguồn tin, dài gần 7 phút – cho thấy toàn bộ hành vi tà/n bạo diễn ra như đã được dàn dựng sẵn. M/áu bắn tung tóe, c/ơ th/ể bị phân tách từng phần như m/ổ một con heo, và tuyệt nhiên không có tiếng g/ào thét, không một cử động phả/n kháng. Điều này củng cố giả thuyết rằng Đạt mắc hội chứng rối loạn nhận dạng c/ơ thể (Body Integrity Dysphoria), loại rối loạn khiến người bệnh ám ảnh với việc phải cắt bỏ một phần c/ơ thể để cảm thấy “giải thoát”.
Một vài chuyên gia tâm lý (giấu tên) khi được hỏi đều cảm thấy sốc trước cảnh tượng này. Một bác sĩ công tác tại tại khoa Tâm Thần tại bệnh viên Tâm Thần TW II – Biên Hòa khẳng định: “Đây không còn là t/ự s/át. Đây là sự đồng thuận tuyệt đối cho một vụ hà/nh quyết. Người bệnh tự cho mình sẽ đạt được khoái cảm tuyệt đối khi đạt được mục tiêu, còn tâm lý của hun/g thủ thì tôi không khẳng định, nhưng để làm được những điều này, tôi cho rằng hu/ng thủ phải làm nghề gi/ết m/ổ chuyên nghiệp hoặc đã quen việc này rồi.”
Nếu nhìn rộng hơn, đây chính là hệ quả của khoảng trống chăm sóc sức khỏe tinh thần. Những cơn trầm cảm kéo dài, những cơn hoang tưởng không được điều trị, sự cô lập xã hội – tất cả hòa quyện thành một quả bom nổ chậm. Đến khi phát nổ, hậu quả không chỉ là một cái ch/ết, mà là một đoạn phim á.m ảnh cả cộng đồng mạng, gieo rắc nỗi kinh hoàng không khác gì những bộ phim snuff vốn bị cấm tuyệt đối trên toàn thế giới.
Câu hỏi đặt ra: tại sao một người bình thường, giữa đời sống hiện đại, lại có thể rơi xuống vực thẳm đến mức tình nguyện bị s/át hạ/i? Và tại sao đoạn clip ma/n rợ ấy lại lọt ra, trở thành cơn ác mộng tập thể vào giữa tháng 8/2025?
Nếu vụ việc của Nguyễn Xuân Đ. khiến dư luận Việt Nam rúng động bởi sự thật phơi bày qua một đoạn clip rò rỉ, thì trên thế giới đã từng có một vụ án tương tự, ma/n r/ợ đến mức được đặt tên là “Can/nibal of Rotenburg” – kẻ ăn th/ịt ngư/ời ở Rotenburg, Đức, năm 2001.
Nhân vật chính, Armin Meiwes, một kỹ thuật viên máy tính bình thường, đã đăng tải lên diễn đàn một lời kêu gọi rùng rợn: tìm kiếm một người tình nguyện hi/ến thân để bị g/iết và ăn th/ịt. Điều khó tin là đã có người đáp lại: Bernd Jürgen Brandes, một kỹ sư 43 tuổi. Hai người hẹn gặp, quay lại toàn bộ quá trình. Trong đoạn băng dài hơn 2 tiếng, Brandes đồng ý để Meiwes cắt bỏ một phần c/ơ th/ể, thậm chí còn cùng nhau ă/n miếng t/hịt đầu tiên, trước khi bị g/iết hẳn.
Giống như Nguyễn Xuân Đ., Brandes không chố/ng cự, mà còn đồng thuận tuyệt đối. Chính điều này làm vụ án gây tranh cãi dữ dội: liệu đây có phải là một vụ gi/ết ng/ười, hay là sự thực hiện “nguyện ước” của một tâm trí bệnh hoạn? Meiwes cuối cùng bị kết án t/ù ch/ung t/hân, nhưng chính lời khai của ông ta lại ám ảnh: “Tôi chỉ làm điều anh ấy muốn. Anh ấy cầu xin tôi.”
Điểm chung giữa hai vụ việc là sự biến mất hoàn toàn của bản năng sinh tồn. Cả hai nạn nhân đều xem cái ch/ết như một hình thức giải thoát, thậm chí là một “nghi lễ”. Internet đóng vai trò cánh cửa mở ra những mối kết nối quái dị: một người khao khát được ch/ết và một kẻ sẵn sàng thực hiện điều đó.
Nếu ở Đức, cộng đồng mạng thời đó chỉ dừng ở các diễn đàn ngầm, thì đến năm 2025, mạng xã hội đã biến sự việc ở Việt Nam thành một cơn ác mộng công khai. Điều tưởng chỉ xuất hiện trên dark web giờ đây xuất hiện ngay trên Facebook, nơi hàng triệu người lướt qua mỗi ngày.
So sánh hai câu chuyện, ta nhận ra một sự thật đáng sợ: bản chất con người, khi bị bệnh lý tâ/m thầ/n điều khiển, sẽ lặp lại những kịch bản kinh hoàng ở bất kỳ nơi đâu, bất kỳ thời điểm nào. Chỉ cần Internet làm chiếc cầu nối, cái ác – hoặc sự hủy hoại bản thân – sẽ tìm được đường để bùng phát.
Trong thời đại này, mạng xã hội không chỉ là nơi chia sẻ cảm xúc, mà còn là vùng đất gieo mầm cho những ý niệm ngu/y hi/ểm. Một status tuyệt vọng, một lời kêu c/ứu nửa thật nửa đùa… khi rơi vào khoảng trống vô cảm của cộng đồng, có thể biến thành lửa bén nhanh vào tâm trí đang sẵn nứt toác vì bệnh lý. Đối với những kẻ đứng bên kia màn hình, việc chứng kiến hoặc thậm chí tham gia vào trò chơi t/ử thần ấy đôi khi lại được coi như một “trải nghiệm cự/c đoan”, thay vì là hồi chuông báo động.
Những ấn phẩm bạo lực – từ truyện tranh mang màu sắc “gore” (má.u me), cho đến những bộ phim ki/nh dị khai thác sự t/ự hủ/y – có thể trở thành chất xúc tác nguy hiểm. Chúng kích hoạt trí tưởng tượng của những tâm hồn bất ổn, khiến họ tin rằng cái ch/ết, sự ph/ân xá/c, hay những nghi lễ đẫm m/áu là một dạng “nghệ thuật sống”. Trong trường hợp của Nguyễn Xuân Đ., những lời kêu gọi công khai “hãy lấy đầ/u tôi” dường như đã vượt ra khỏi phạm vi cá nhân, biến thành một kịch bản bệ/nh hoạ/n được hiện thực hóa.
Đáng sợ hơn, phía sau bức màn Internet thông thường là một thế giới còn tối tăm hơn – dark web. Ở đó, những video gi/ết người, những “nghi lễ” đẫm má/u, thậm chí cả dịch vụ “thực hiện mơ ước ch/ết” cho khách hàng bệnh lý đều tồn tại dưới dạng hàng hóa. Những người như Đạt, khi trượt dài trong tuyệt vọng và ám ảnh, hoàn toàn có thể tìm thấy ở dark web một cộng đồng “cổ vũ” họ bước qua lằn ranh sự sống.
Vụ việc của Nguyễn Xuân Đ., rò rỉ clip giữa tháng 8/2025, gây sốc bởi nó lộ ra ánh sáng. Nhưng câu hỏi lớn hơn: liệu đây có thực sự là vụ duy nhất? Trong bóng tối của Internet, đã có bao nhiêu “nghi lễ t/ự s/át” khác diễn ra mà không bao giờ lọt ra ngoài? Có bao nhiêu kẻ đã trở thành v/ật /tế trong phòng tắm, căn bếp, hay một tầng hầm kín đáo nào đó, chỉ vì họ tìm được người đồng thuận từ một góc khuất của mạng?
Nếu Đạt không công khai những lời kêu gọi trên MXH, nếu đoạn clip không bị rò rỉ, rất có thể cái c/hết của anh ta sẽ được xếp vào một dạng mất tích mơ hồ. Và xã hội sẽ chẳng bao giờ biết rằng giữa đời thực, một bi kịch man rợ như vậy đã diễn ra.
Cái ch/ết của Đạt giống như một mũi kim xuyên thủng bức màn. Nó cho thấy một căn bệnh xã hội âm thầm: sự kết hợp ch/ết người giữa tâm lý bất ổn, sự cổ vũ lệch lạc của Internet, và những cánh cửa đen ngòm dẫn đến thế giới ngầm của dark web. Và chính điều đó mới là nỗi sợ hãi lớn nhất – rằng những gì chúng ta thấy chỉ là phần nổi của một tảng băng kinh hoàng.
Cre: Creepypasta Vietnam